Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Bức thư tình thứ 2


Bức thư tình thứ hai.



Nếu như bức thư tình đầu tiên gợi cho tôi hình ảnh ánh đèn vàng trầm ấm, thì bức thư tình thứ hai là những đoá hồng, nụ mong manh tựa mùa thu ...



" Có khi bước trên đường hun hút.
Em tự hỏi mình, ta đang đi về đâu?
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh.
Không gặp nhau, giờ này ta thế nào ? "



Bức thư mở đầu với những thắc mắc như vọng về từ nơi xa xăm lắm. Em là ai ? Em đứng ở đâu giữa cuộc đời này, giữa những ngày tháng này ? Sẽ thế nào nếu như ta chẳng gặp nhau, em chẳng gặp anh ?


Câu nói nhẹ nhàng như một tiếng lá rơi ngoài sân. Lá dù vàng, dù nhẹ, cũng cần phải có cơn gió để nương theo mà thả rơi. Câu nói dù nhẹ, cũng cần một trái tim đủ mở lòng yêu thương để hỏi một điều rất đỗi bình thường.



" ... Có khi nhìn kim đồng hồ quay.
Em tự hỏi mình, ý nghĩa những phút giây
Nếu ngày ấy, vào một phút giây khác
Có chắc, mình trông thấy nhau ? ... "



Có người phải mất cả cuộc đời để đi tìm một nửa còn lại của mình, ở một nơi nào đó rất gần, mà cũng có thể rất xa.

Cuộc đời là những chuỗi tình cờ tương ngộ rồi tình cờ ly biệt. Có những khoảnh khắc tình cờ bất chợt bỗng mang lại sự gắn bó vĩnh hằng. Chỉ một phút giây thôi, nếu lỡ nhịp, ta sẽ bỏ lỡ nhau như bỏ lỡ một cuộc tình.


" ... Nếu thời gian có quay trở lại.
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi.
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi
Gọi em "người xinh đẹp ơi"!
Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi ... "



Bức thư tình thứ hai không giống như Bức thư tình đầu tiên. Bức thư tình đầu tiên là những lời khẳng định, chân thành và giản dị. Còn Bức thư tình thứ hai thì lại có quá nhiều chữ "Nếu". Đó là tâm trạng khác nhau cơ bản giữa hai người yêu nhau. Người con gái, dù sống trong niềm hạnh phúc lớn lao, đôi khi vẫn thấy tồn tại nỗi thấp thỏm mơ hồ ... Nhưng dù thế nào, nếu một lần nữa chọn lựa, cô ấy vẫn bước về phía anh, về phía khung cửa sổ lững lờ buông nắng.

Và tình yêu lại một lần nữa hé mở, diệu kì.

" ... Nếu không gian có quay trở lại
Đêm có nến vàng, đêm sắc hoa tươi.
Em sẽ vẫn đợi, khoảnh khắc ấy.
Khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng
Lặng nghe, lời thì thầm anh nói:
"Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều ..."

Kỷ niệm như một sợi tơ mảnh đẹp đẽ kết nối ngày mới với ngày cũ - ngày mà từng khoảnh khắc trôi qua đều để lại một miền cảm xúc thật hiền : một nụ cười, một ánh nhìn, một gương mặt, một tiếng thì thầm trong lành như ban mai. Để rồi, sau tất cả những gì đã qua, cả vạn bước chân em đi giữa trời giông bão, vẫn thấy trên cao mây trắng bình thản trôi và trời xanh ngập tràn ánh nắng. Để rồi, bất cứ một lúc nào đó, theo sợi dây kỷ niệm kia, chạm vào những gì đã cũ, người con gái vẫn có thể mỉm cười vì ánh sáng năm xưa luôn còn hiện diện - ấm áp và vẹn nguyên như hôm nào.

" ... Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn những điều đã qua.

Gọi anh người đương thời ơi, em yêu anh,

em yêu anh rất nhiều. "

Em đã tìm thấy anh trong đám đông xa lạ. Muốn gọi tên anh và hét lên thật to như ngày hôm qua : Anh đứng đây! Nhưng không thể, bây giờ đã đổi khác...?.


phải chăng sự thay đổi đó thuộc về Anh, hay chính Em? chính Em đã ko biết chắt chiu từng cơ hội nhỏ mà anh dành cho em. Anh không thể nói đây là cơ hội để Em thể hiện... đó là cơ hội để Em thể hiện mình được, mà chính Em phải là người tự tìm ra điều đó... Ai cũng có những điểm yếu của riêng mình, và Em đã không tìm ra điểm yếu của Anh để cột chân Anh lại... Anh là người mở đầu 1 câu chuyện và cũng sẽ chính Anh sẽ là người đặt hồi kết cho nó.
 

Anh ko còn thuộc về Em như ngày xưa nữa... Anh biết sẽ là một dấu chấm buồn đầy hương vị ngọt đắng mà thời gian sẽ ghi vào kỷ niệm.

Giờ đây được chắp nối thành những thước phim quay chậm trên từng lối đi riêng, nhưng lại vắng bóng một người thương trên khung hình kỷ niệm khó quên trong đời “Một mai xa nhau, xin giữ cho nhau nụ cười ...”

Hãy cứ xem nhau như những người bạn or là đừng nhìn ra nhau dẫu có đi chung 1 đoạn đường, vì sao phải muốn trói buộc đời nhau khi mà 1 nữa đã ko còn yêu ....?



Sự huyền ảo của bức thư khiến người đọc nhâm nhi cảm nhận theo những nét riêng của mỗi người... vẫn còn đó những hoài nghi và thẩn thờ "có khi", "nếu", "có chắc"...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét