Bức thư tình đầu tiên.
"Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương
Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu
Đêm nay dường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau.
Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao ... "
Chẳng hiểu sao, mỗi lần giai điệu này chầm chậm vang lên, tôi thường hình dung người đàn ông ngồi trong trong ánh đèn vàng trầm ấm. Nụ cười giản dị thấp thoáng. Một cánh thư, một tách cafe, và rất nhiều nỗi nhớ ...
" ... những điều thật lớn lao ... "
Người ta có bao nhiều điều "thật lớn lao" trong cuộc đời ? Những khát vọng, những chuyến chinh phục bầu trời và mặt đất, những thành phố, những con đường trải đầy hoa ? Hoặc "thật lớn lao" cũng có thể là chiếc vòng kim loại giản dị, nhưng bền vững nằm quanh ngón tay trỏ. Là một ngôi nhà, một dáng hình ấm áp, và ngập tràn yêu thương ?
Đêm tối là huyền diệu. Là không gian em, đầy anh, đầy cả những hy vọng, những mong manh, là thời gian tích tắc trôi, tích tắc đếm. Khi mọi thứ trôi qua, thì tình yêu và nỗi nhớ là điều duy nhất còn ở lại. Yêu nhau không chỉ là nụ cười, là ánh mắt, là những ngón tay chạm vào nhau run bắn, mà còn cần cái gì khác nữa, một cái gì truyền cho nhau sức sống ...
" ... Và anh sẽ là người đàn ông của đời em
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ
Vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài ..."
Đây không phải là lời hứa. Đây là một lời ước định. "Anh sẽ là người đàn ông của đời em", câu khẳng định giản dị mà lan toả cả một miền xúc động sâu xa. Người ta nói, khi yêu đàn ông không giống như phụ nữ. Phụ nữ nghĩ đến tương lai, gia đình, còn đàn ông thì đơn giản chỉ là yêu.
" ... ngôi nhà và những đứa trẻ ... "
Chẳng có ai sống mà không mơ. Chẳng có ai yêu đương mà không hò hẹn. Mặc dù vậy, không phải lúc nào cũng dễ dàng có những phút giây để người ta kịp trải lòng mình. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó, nhưng tương lai, tương lai như một tia sáng nhạt rọi vào đôi mắt người đàn ông và dừng ở đó, không thể nào xuyên vào tận phía bên trong.
Phải chăng, những điều bên trong mới là những điều đáng nhớ.
" ... Anh mơ mỗi sớm tỉnh giấc,
Mắt anh kiếm tìm,
Tai anh lắng nghe,
Môi anh cất tiếng gọi,
Và vòng tay anh rộng mở
đón em vào lòng ... "
Bức thư khép lại với những tâm sự rất đỗi dịu dàng. Mắt, môi, vòng tay. Mãi mãi. Hạnh phúc biết bao là khi mỗi sáng thức giấc, cạnh bên mình là giọng nói thân quen, là ngón tay gầy xao xác, là đường chân mày, là ánh nhìn lấp lánh, khoé miệng hư hao. Bức tranh hạnh phúc đẹp như mơ. Và cũng vì như mơ, có khi không là thực ...
Bức thư tình đầu tiên.
Tôi thường nghe vào đêm muộn. Mở cửa sổ, trời trong và lặng.
Chơ vơ bên hiên nhà, giàn thiên lý đã nở hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét